Mail: gioau@gioau.com
và
frea3nxz@yahoo.com
Quay vê trang chinh:
suc khoe
Tiếp tục 3: Điều trị loạn nhịp tim - đi LX thay Tiệp.
Phần 2 trước
Như tôi nói đã là 22 giờ đêm khi xe buýt đưa tôi về tới
Hà Nội, và lúc đó đã muộn để về Hà Tây, và tôi nghĩ làm gì bây giờ khi đã muộn
rồi? Tôi quyết định
đi bộ và chẳng mấy chốc tìm thấy chính mình ở gần một bờ hồ, hoặc Thuyền
Quang, hoặc Bãi Mẫu tôi không rõ. Quan sát xung quanh tôi thấy mình ở công viên với
những băng ghế đá cẩm thạch. Không khí sạch sẽ, như tại thời điểm đó ở Việt Nam chỉ đi
xe đạp, xe hơi và xe gắn máy còn rất ít, tôi ngồi xuống một chiếc ghế và bắt
đầu ngủ thiếp đi, vì rất mệt mỏi, không cảm thấy nhịp mạch gì. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, và thức
dậy lúc 6 giờ sáng, khi có tiếng chim - chim sẻ chim chích líu lo, và bướm đầy màu sắc
bay trong các bồn hoa công viên.
Tôi đứng dậy khỏi ghế, duỗi người ra, vươn vai, và nghĩ rằng phải đi về Hà
Tây, nhưng đi bằng gì và như thế nào. Tôi quyết định hỏi một tay xe đạp ngẫu
nhiên chở tôi đi về nhà ở Hà Tây. Anh ta đồng ý. Chúng tôi lái ra đường
cao tốc, "Hà Nội - Lai Châu" hướng tới Sơn Tây, đi khoảng 30 km, đâu đó
ở Bún Thượng, trước
khi đến Sơn Tây 7 km, chúng tôi quay sang bên trái, và đi theo kênh mương thủy
lợi trên đồng lúa. Lúc 10 giờ sáng tôi đã ở nhà, sau khi mẹ tôi trả tiền người
đi xe đạp, tôi vội vàng vào nhà. Với một tiếng nức nở, tôi nói với mẹ tôi một
cách chi tiết, những gì đã xảy ra với tôi. Mẹ tôi rất hiểu sự việc của tôi,
và cuối cùng nói: "Tất cả mọi thứ đã xảy ra rồi, làm gì bây giờ? Con hãy
sẵn sàng để kiểm tra quang điện - fluorography" Vì vậy, tôi đã được một tuần ở
nhà với người thân, và để thần kinh được phục hồi chức năng vì bị ảnh hưởng
bởi những rắc rối đã qua.
Tuần tới, khi tôi cảm thấy sực khỏe được phục hồi, em tôi chở tôi trên
chiếc xe đạp đến bệnh viện Bạch Mai Hà Nội. Chắc là tôi một phần đã nghỉ
ngơi tốt ở nhà, các cơn loạn nhịp tim đã biến mất và sau khi tôi đi chiếu
X-quang, các bác sĩ từ bệnh viện này nói với tôi: "Tim anh khỏe như tim bò, tim và
phổi ở mức bình thường, và không có thực thể bệnh lý. Đây là phim chụp tim
phổi anh."
Một mặt tôi rất vui, và mặt khác - đã tức giận với chính mình và với anh y tá ở
đội đi Tiệp ở làng chúng tôi tró ở Hưng Yên vì anh ta đã xỏ lá tôi và thực tế tôi đã không có can đảm hai tuần
trước khi bị rối loạn nhịp tim, và tự gây ra tình trạng này cho mình. Sau đó,
với kết quả chụp X-quang, tôi vào Phòng Giáo dục của Bộ Ngoại giao Việt
Nam, nơi mà tôi nhận được lệnh: "Đoàn đi Tiệp đang rời Việt Nam, vậy
anh không đi đến tỉnh Hưng Yên nữa, mà vào ký
túc xá" của Trường Tài chính Kinh tế, và chờ chỉ thị đi Liên
Xô, thay cho Tiệp Khắc".
Tôi như vỡ ra thành hai mảnh từ tin này: Tôi không được và không có
thì giờ đi đến làng /Tôi quên tên/ ở tỉnh
Hưng Yên để lấy đồ đạc còn lại của tôi như: .. từ điển, sách, nhật
ký, v. v., và đi Liên Xô - một quốc gia khác thay cho Tiệp Khắc Nhưng thôi, làm
gì được, phải sống, phải chờ đợi và xem những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Vũ Văn Minh kể.
Đọc tiếp
Mail: gioau@gioau.com
và
frea3nxz@yahoo.com
Quay vê trang chinh: