Mail: gioau@gioau.com và frea3nxz@yahoo.com

Quay vê trang chinh:

suc khoe

Làm thế nào để chữa loạn nhịp tim.

Loạn nhịp tim là một bệnh rất hiểm nghèo và rất nhiều người mắc phải. Tôi từ lúc 18 tuổi mắc phải bệnh này. Hồi đó tưởng chết nhưng đến nay vẫn sống vì tôi đã chữa theo cách của tôi và đã khỏi hẳn.

Khi côn Liên Xô tôi tập trung đi học ở Tiệp tại một làng của Tỉnh Hải Hưng /tên tỉnh hồi đó/. Tôi đi từ Thạch Thất Hà Tây /tên tỉnh hồi đó/. Vì học đêm ngày từ tháng Tư đến tháng Sáu để thi đỗ lớp 10 tôi đã mắc phải bệnh loạn nhịp tim. Mới đầu chủ quan cho là bếnh sẽ khỏi nên tôi chẳng chữa gì. Tập trung được vài ngày vì nắng dữ dội một ngày thãng 7 nên bệnh trở nên trầm trọng. Suốt cả ngày đến đêm hôm đó, tim tôi đập loạn xạ. Sờ ngực và tự cảm thấy tim đập 5 hay 6 lần sau nghỉ 1 lần và đập lại. Có lúc nó sững sờ im lặng vài giây sau mới đập lại. Để kích thích nhịp tim tôi đã ra ngoài sân /sân để phơi thóc của nhà người dân mà đoàn đã phân cho tôi ở nhờ/ và trèo lên ngọn cây ổi, sau đó xuống. Làm như vậy nhiều lần đến gần sáng sau đó vào nhà để ngủ, nhưng đến sáng tôi vẫn không chợp mắt được.

Buổi sáng ông già chủ nhà bảo tôi: 'Anh làm gì cả đêm không ngủ, tưởng tôi không biết à? Tôi sẽ báo trưởng đoàn để đuổi anh đi.'  Tôi phải kể hết sự tình bệnh của tôi. Chủ nhà lúc đó nguôi giận và nói: 'Ừ, thế thôi vậy.' Sau đó tôi nghĩ phải đến y sĩ của đoàn để xin thuốc, nhưng rất sợ anh ta báo cáo và tôi sẽ bị loại khỏi đoàn đi nước ngoài. Tôi sang nhà người nông dân khác mà anh y sĩ trọ và bảo anh ta về bệnh của tôi. Tôi có khẩn khoản đề nghị anh ta đừng báo cấp trên.

 Anh y sĩ đã cho tôi thuốc và cấp giấy cho tôi đi bác sĩ khám ở làng khác, cách làng này 7 hay 8 cây số. Trời nắng chang chang, tôi phải đi bộ qua cánh đồng lúa tháng 7. Tim lại càng đập loạn xạ một cách dữ dội. Tôi nghĩ: 'Chắc phen này sẽ chết ở cách đồng lúa này'. Thế nhưng vì còn trẻ tôi đã băng qua cánh đồng lúa và tới bác sĩ 1 cách nhanh chóng và an toàn. Trên cánh đồng tôi còn ngắm nghía xem cảnh, xem đàn cua bò trong nước trong vắt trong các thử ruộng của nhông dân. Lúc đó mới khảng 1 giờ trưa. Bác sĩ, tôi cò nhớ đến bây giờ, tên là Đồng đang có khách và nói một cách không tôn trọng tôi: 'Anh ra ngoài đợi, tôi có khách'. Thế là tôi ra ngoài hiên đợi và tim tôi lại đập loạn xạ khủng khiếp. Mặc dầu tôi tưởng chết, nhưng bác sỹ Đồng vẫn thản nhiên tiếp khách đến 6 giờ chiều /tức là 5 giờ đã trôi qua/. Lúc này khách mới ra về và bác sỹ Đồng gọi tôi vào. Chỉ trong giây lát nghe tim bác sỹ nói: 'Anh chẳng bị bệnh gì cả, về đi'. Thế nhưng bác sỹ có cho tôi giấy đi chiếu điện ở Bạch Mai Hà Nội.

Về tới làng mình mà tôi trong đoàn đi Tiệp đang trọ, ngay chiều đó trưởng đoàn gọi tôi lên và nói: 'Anh bị bệnh và đoàn hoãn chuyến đi Tiệp của anh'. Tay y sĩ sỏ lá không giúp tôi và đã cố tình báo đoàn để hủy chuyến đi Tiệp của tôi.

Vũ Văn Minh kể. Xem tiếp ngày mai ...

Mail: gioau@gioau.com và frea3nxz@yahoo.com

Quay vê trang chinh: